Đúng rồi, xem hạng người nhàn nhã rất nhiều.
- Có lẽ mưa cũng sắp tạnh rồi.
- Thật ra, muốn đi thưởng hoa cần gì đến sau núi? Dọc đường nầy hoa trổ cũng đẹp đáo để.
- Theo ý chú mầy, tại Tân Công Viên của Đài Bắc xem hoa Đỗ quyên đua nở cũng được rồi, hà tất phải đến đây làm gì cho nhọc?
- Theo ý em, không phải vì vấn đề thưởng hoa mà mình phải lên núi, ngoài việc thưởng hoa ra, lên núi còn nhiều điểm đáng thưởng thức. Năm nọ, một mình em lên núi, trong khi mùa Anh Đào và Đỗ quyên đều tàn, trong các vườn hoa chỉ còn màu xanh biếc của chồi non, tiếng ve ngâm nga điếc tai. Chỉ một mình thơ thẩn trong vườn hoa, tuy vậy, em cảm thấy thú ghê vậy đó!
Bỗng nhiên Hoàng Thiên Phú than dài:
- xem tu vi Anh thì cảm thấy mình không một phút được rảnh rang để du ngoạn trên núi một mình, hằng ngày lo cho bệnh nhân muốn điên đầu, thét rồi tinh thần mình cũng muốn chia xẻ theo họ.
Phi dùng tay vỗ vỗ len vai của Phú:
- Ngày mai có em bầu bạn với anh rồi, đừng lọ Ngày nay tụi mình vui chơi thỏa thích một bữa đi, để quên những hình ảnh của bịnh nhân trong y viện. Ngoài vấn đề du ngoạn ra, trời sụp anh cũng đừng để ý đến.
Phú nhìn Phi cười cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý hỏi:
- Đến tối chúng ta mới về hà?
- Không, sáng mai chúng ta sẽ về, chiều nay trú ngụ tại Đài Bắc một đêm, đến Hoàn Quang Phạm Điếm nghe ca nhạc, nếu anh có hẹn với một nàng nào.
- Có hẹn thì nhứt định sẽ không đèo chú mầy theo.
- Bộ anh sợ viện trưởng khai trừ hả?Hai người lên đến một khoảng đất bằng rộng rãi, nơi đây hai bên đều là nhà của ngoại kiều, mỗi nhà đều trồng hoa khá nhiều, hoa đã hé nụ đủ màu hồng và tía.
Bỗng nhiên Lê Dịch Phi lái xe sang một ngã rẽ phía tay mặt. Hoàng Thiên Phú ngăn lại nói:
- Tiểu Lê, chú mầy đã chạy lầm đường rồi.
Phi xem tu vi hất hàm sang phía trước:
- Anh thấy gì đằng trước không?
Phú nhìn theo hướng Phi, bỗng anh kêu lên:
- Một cỗ xe du lịch màu xanh đậm.
- Phải rồi, giống màu chiếc xe mình.
Phú cười cười nói:
- Phải rồi. Nếu muốn đi thì anh đi một mình thôi, không dám dẫn chú mầy theo.
- Đừng lo, em không bắt anh thỉnh khách đâu. Không phải viện trưởng nơi nào cũng có ông ta tới, chỉ trừ chúng ta đừng đến các quán rượu thì không bao giờ gặp ông ta.
- Điều tốt nhất là, kéo ông ta đến tiệm rượu một lần, từ đó về sau chắc ông không dám tìm gặp mình nữa.
- Thôi đi, anh không dám làm theo kiểu chú mầy đâu.
- Ông ta không phải là một hùm xám, tội gì mình sợ chớ.
- Đúng rồi, trong y viện thẩy đều đặt cho ông cái biệt hiệu đó chớ.
- Biệt hiệu gì, hùm xám hả?
- Họ còn thêm cái họ của ông lên trên, nên thành là "Khưu lão hổ" chú mầy nghĩ, mùa hè oi bức đã qua, lúc bây giờ đến "Thu lão hổ" không đáng sợ sao được?
Phi xem tu vi phát cười lớn lên:
- Biệt hiệu này có giống bản chất của ông ta không?
- Không, bỗng nhiên anh nhớ ra mà đặt cho ông ta thôi, chắc em còn nhớ dáng điệu của ông hồi dạy mình, nhất là mỗi lần khảo thí?
- Ngồi trên ghế giám khảo dáng điệu hầm hừ như một con cọp già, không thí sinh nào mà chẳng sợ Ông ta.
xem tu vi 2015Cả hai cùng cười lớn lên, tiếng dội vang vang trong núi xa.