Một đợt sóng đập khoẻ ra boi tinh yeu bãi. Anh khẽ mỉm cười, đầu cúi thấp xuốn

Anh không cần tìm hiểu xem họ đang ở đâu cũng như tại sao họ kông tìm cách gặp lại anh. Anh thừa hiểu rằng cái trạng thái dửng dưng tuyệt vời, cái trạng thái sung mãn kia của thân thể rồi sẽ tàn lụi tức thì, và khi đánh mất nó đi, anh sẽ gặp lại chính mình: trong cơn nóng nảy cùng với nỗi khổ của mình. Qua những sợi lông mi, anh ngắm nhìn một trong số những khổ hình xảy ra hằng ngày trên các bãi biển miền Bretagne: một đứa bé bị bắt buộc phải tắm đang xụi lơ, hai mắt nhợt nhạt trong dữ tợn, nước từ trên đầu nhỏ giọt xuống trán, nó cầm trong tay một miếng bánh mì phết bơ dính đầy cát, vừa nhai vừa nghiến răng trèo trẹo

Chiều   xem boi tinh duyen   xuống, nước biển rút đi. Một chiếc thuyền màu xanh mới đây còn bập bềnh trên mặt nước giờ đây đã yên nghỉ trên bờ cát. Một chiếc thuyến đánh cá trở về cảng. Thiên hạ lao nhao trên cát, kéo theo lũ trẻ con phía sau
- Tụi tao đang đi tìm chiếc xe đây. Pierre kêu lên
-   xem boi tinh duyen   Chuyện gì đó?
- Em không biết, em không hiểu gì cả: chắc anh ấy nói về chuyện bu - gi ... Dầu sao xe đã sửa chữa lại rồi
Pierre mặc quần áo, mang dép, nhảy từng bước một. Hắn có vẻ cương quyết, vui tươi
- Nhìn xem, em vừa tìm được cái này nè. Anne nói
Cô   boi tinh yeu   cầm trong tay một vỏ sò đong đầy nước trong đó có một con cua bé tí đang bơi. Mặt trời chiếu hắt lên mặt cô
- Em sẽ nuôi cho nó sống. Khi nó lớn lên, em sẽ bỏ nó vào giường của chị Berthe. Em tin chắc chị ấy sẽ hài lòng được có bầu bạn bên cạnh mình ...
- Khi nó lớn lên thì em đã đi mất rồi. Tại sao em xoa mũi?
- Pierre muốn thử thắng xe
Pierre   coi boi tinh yeu   cũng cất tiếng cười theo. Trong xe, cả hai vẫn tiếp tục cười. "Em gọi nó là gì, con cua nhỏ bé của em đó?" Pierre hỏi "Em sẽ gọi nó là Pierre", cô bảo. Và trong chiếc kính chiếu hậu, cô chạm phải cái nhìn của Olivier
Xe chạy qua khỏi khúc quanh nơi chiều hôm trước cô dừng bước, tóc cô bay trong gió lộng, và nói: "Em sắp lấy chồng" Bây giờ thì anh lại nghe họ cười vang và từ phía sau lưng họ, anh trông thấy vai họ kề sát vào nhau
- Mày có thể cho tụi tao xuống ngoài hàng rào, Olivier nói. Tụi tao lội bộ lên con đường dốc cũng được rồi
Anh   boi tinh yeu   chìa tay ra cho hắn thật nhanh, "Mày khỏi phiền phức, mất công" đoạn bước xuống xe và nóng lòng đợi Anne "Nào, Anne, em bước xuống chứ?" Pierre nghiêng đầu ra khỏi cửa xe
- Tao mời Anne đi ăn tối
- À được rồi
Olivier vuốt lại mái tóc. Bầu trời hãy còn trong sáng
boi tinh duyenAnh đi vòng theo xe, đẩy cửa rào và quay lại, đưa tay vẫy chào bọn họ, mỉm cười. 

Ngày lại ngày
Họ   coi boi tinh yeu   tắm vào buổi trưa. Pierre trở lại dùng bữa trưa tại trang viên. Vào khoảng xế chiều, nếu không trở ra bãi thì cả ba cùng dạo chơi ngoài đồng hoang, lúc nào cũng đủ bộ ba với nhau, và rồi giữa đám dương xỉ đã nhuốm màu nâu sẫm dưới nắng hè, con đường mòn nhỏ hẹp của những nhân viên thuế quan sẽ đưa họ về một mũi đất nào xa lạ. Olivier, tiếp đến là Anne, rồi Pierre, họ bước đi ở phía trên mặt biển phẳng lỳ như đông lại dưới ánh mặt trời, sau đó, vào buổi chiều, cũng con đường đó đưa họ trở về, bước chân họ giờ đây ngưng đọng, lặng lẽ, khuôn mặt họ giờ đây cúi xuống trong dáng điệu trầm tư. Vẫn Olivier, tiếp đến là Anne, rồi Pierre, họ bước về phía hàng rào trắng, nơi họ chia tay nhau. Kể từ khi Louise, người giúp việc trong gia đình Androuze trở về từ Quimper sau khi ở lại trong gia đình tám ngày, Anne có thể dùng cơm tối gần như mỗi ngày tại nhà Pierre. Buổi chiều, Olivier một mình ngồi đợi cô trong phòng khách, vừa lần giở những trang sách đã đọc vừa nghe ngóng niềm lặng thinh bát ngát của miền thôn dã chìm đắm trong bóng đêm bấy giờ chỉ còn có tiếng chó sủa đáp lại từ đâu đó. Bỗng một tiếng động, dịu nhẹ và đều đều, khẽ vang lên, rõ dần trong tiếng lạo xạo của đá sỏi, rồng trong một phút giây thần kỳ, tất cả đều ngưng bặt, và tức thì cô đã đứng đó, trong vùng ánh sáng, và lúc bấy giờ chỉ có giọng nói của cô lấp đầy gian phòng
- Anh vẫn còn thức đấy à?
-   boi tinh yeu theo ten   Anh đã đợi suốt ba tiếng đồng hồ để được nghe mỗi một câu đó
Thỉnh thoảng họ vẫn kéo nhau đi thưởng thức các món ăn ở Brest, đúng hơn, họ dẫn Anne đi thưởng thức. Gần như lúc nào cũng vậy, Anne luôn đòi ăn bánh mứt và bánh kem trong khi họ uống bia Đan Mạch. Đôi khi họ rủ nhau đi ăn bánh tráng, những chiếc bánh dày, béo, giòn tan, tại nhà những người nông dân quen biết với họ, gia đình Kervélegan, Pérec hay Le Gallois. Sau đó họ lần bước trở về, đi dọc theo những con đường trồng táo tây hai bên. Họ dừng bước trước hàng rào muôn thưở. Và rồi anh nhìn họ sánh bước đi xa dần, xa dần khỏi chỗ đứng của anh, anh tiếp tục đứng lặng bên hàng rào, nghe tâm hồn mình tan nát trong cái ảo tưởng chia ly, ngăn cách