Câu xem boi 2015 nói tuy đượm vẻ bề trên, chứa đựng tất thảy sự kiêu kỳ ngạo nghễ

Thời Thiếu Côn ngập ngừng muốn nói đến chuyện Thời Tư Tình, nhưng sau khi suy nghĩ, chàng cảm thấy chưa tiện nên nín luôn.
Chàng cùng Bạch Thái Vân lẳng lặng bước theo hai con thị tỳ đi ra.
Đi xuyên qua một cái cổng hoa muôn màu rực rỡ, đến một tòa nhà đồ sộ nguy nga, bài trí vừa lộng lẫy vừa thanh nhã. Trên bàn, một mâm đầy thức ăn và rượu đã dọn sẵn từ lúc nào rồi.
Thời Thiếu Côn cảm thấy bụng đói như cào, trong lòng không còn áy náy hay khách sáo gì nữa, ngồi xuống ăn uống rất tự nhiên.
Bạch Thái Vân đưa mắt nhìn bốn phía với vẻ ngờ vực.
Thời   xem boi ngay sinh   Thiếu Côn ngừng đủa, hỏi:
- Vân muội, sao không ăn đi?
Bạch Thái Vân cau mày nói:
- Em cảm thấy có một điểm chưa vừa ý!
- Điều gì?
- Đó là thái độ của Chí Tôn giáo chủ...
Rồi nàng khẽ nói:
- Việc này, anh nên nói thật cùng em nhé. Những đồ vật và nội dung tài liệu, anh đã được xem qua chưa?
Thời Thiếu Côn đỏ mặt, ngập ngừng   xem boi 2015   một chút, rồi nói:
- Chả giấu gì Vân muội, anh đã xem qua rồi.
- Trong đó có những gì, và nói gì?
Chàng ngại ngùng rồi thở dài nói:
- Những vật đó liên quan đến vấn đề sóng gió bất ngờ đã nổi lên giữa cha và mẹ anh. Cả hai bị người ta lừa gạt, vu khống đến nỗi trở mặt thành kẻ tử thù của nhau. Trong ấy, có ghi chép rành mạch tất cả sự thật, kèm theo những tang vật và bằng cớ để chứng minh đích xác.
- Như vậy thì lệnh tôn là tiền bối Thời Tư Tình và lệnh đường là Chí Tôn giáo chủ phải không?
- Phải!
- Còn người vu oan giá họa là ai?
-   xem boi   Là...
Chàng ngại ngùng đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói luôn:
- Là mẹ nuôi của anh, tức phu nhân Văn Tú Ngọc.
- Ủa, đó cũng là một việc khó chứng minh cho người khác tin được.
- Lúc đầu anh cũng hoài nghi chút ít, nhưng hiện giờ thì đã hết rồi.
- Đừng vội, bên trong thấy có nhiều điểm đáng ngờ vực lắm.
Thời Thiếu Côn mỉm cười:
- Vân muội, em quá lo xa rồi đó.
Bạch Thái Vân nói:
- Không đâu! Trên thực tế, nếu không hoài nghi không được. Ví dụ như, nếu chúng ta là Chí Tôn giáo chủ thì sẽ xử trí như thế nào?
Thời Thiếu Côn chỉ cau mày không đáp.
Bạch Thái Vân lại nói tiếp:
- Nếu em đứng vào địa vị Chí Tôn giáo chủ, sau khi   xem boi   đọc xong tài liệu thấy rõ âm mưu ấy chứng minh được bao nhiêu thù hận trước kia, đã bị người ly gián gạt gẫm thì em sẽ làm ba việc: Điều thứ nhất, lập tức giết hết những người đã âm mưu vu oan giá họa. Điều thứ hai: Cho truy tầm ngay chỗ hạ lạc của Thời Tư Tình. Điều thứ ba: Đau xót ôm lấy đứa con mình và khóc cho hả dạ. Nhưng, anh thấy không, cứ như bề ngoài của bà vừa rồi thì có vẻ căm hận nhiều hơn là vui mừng sung sướng, giận hờn nhiều hơn là được dịu. Mẹ con đối diện nhau mà chẳng mảy may xúc động, chả hóa ra là một việc quái gở, bà là con người sắt đá, không còn tý nào tình cảm hay chút xíu nhân tính sao?
Không đợi Thời Thiếu Côn trả lời, Bạch Thái Vân dằn lòng không được, bất thần vỗ bàn hét lớn:
- Việc này không thể có được. Chí Tôn giáo chủ cũng không phải có quả tim sắt. Chỉ trừ khi nào   xem boi   bà ta tự ý thả Thời Tư Tình trên Tam Đầu lĩnh, còn thì là việc khác hẳn.
Thời Thiếu Côn lo lắng hỏi:
- Vân muội, cứ như em nhận xét thì sao?
- Việc này còn rất nhiều nghi vấn. Trong số đó một điều là chưa chắc anh là con ruột của bà ta.
Thời Thiếu Côn nói lớn để phản đối:
- Không, trăm lần không! Anh đã nhìn thấy đầy đủ bằng   xem boi   chứng rồi. Không thể nào như thế được đâu!
Bạch Thái Vân cau mày nói:
- Nếu vậy những tài liệu là giả và bà ta phát giác được rồi chăng?


Thời Thiếu Côn quả quyết nói:
- Thư tín và tài liệu này xuất phát từ tay một vị cao tăng, chắc chắn là chính xác và đáng tin cậy, không thể nào là giả trá đâu.
Bạch Thái Vân bỗng đập bàn nói lớn:
- Phải rồi, em đã nghĩ   xem boi theo ngay sinh   ra rồi.
Thời Thiếu Côn vội hỏi:
- Vân muội, em đã nghĩ ra điều gì?
Bạch Thái Vân dậm chân nói:
xem boi- Bức thư kia là thư giả rồi!
- Giả hả? Tại sao em dám chắc như vậy được?
Chàng bỗng phì cười và nói tiếp:
- Em đừng xét đoán nông nổi nữa. Việc giả mạo nhất định không thể nào có được. Từ khi tín vật này vào tay anh, lúc nào anh cũng cất giữ trong mình, không bao giờ rời ra một giây phút nào thì làm sao mà giả được?
Bạch Thái Vân không trả lời về câu hỏi của Thời Thiếu Côn, chỉ than thở một mình:
- Đáng tiếc! Em lại thua con tiện tỳ họ Lệ đó một nước cờ rồi!
Thời Thiếu Côn ngơ ngác không hiểu:
- Vân muội, em hãy giải thích rõ ràng cho anh nghe đi!
Bạch Thái Vân thở dài nói: