Boi tinh yeu Đúng lót nè, vai anh bị một người đả đơn cái, không trung mạnh cũng chớ nhẹ

Tư Đồ Quyết đứng sau người anh, tựa như đang cười, dùng giọng vô cùng thân mật hỏi: “Khởi Vân, anh đang tìm gì à?”

Diêu Khởi Vân đỏ mặt, “Anh đi nhầm.&Rdquo;

&Ldquo;Cách   xem boi tinh yeu theo ten   một gian mà cũng đi nhầm à?” Tư Đồ Quyết tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.

Diêu Khởi Vân biết mình càng giải thích chỉ làm tình cảnh càng thêm xấu hổ, vừa rồi anh căn bản đã mất trí, Tư Đồ Quyết rõ ràng đào hố hãm hại đợi anh nhảy vào thôi. Anh cũng biết rõ đây là chuyện sở trường của cô, nhưng hết lần này đến lần khác không tìm được cách để không bị mắc câu.

Anh giận tái mặt xoay người bước đi. Tư Đồ Quyết nhanh mắt nhanh tay liền túm lấy anh. Diêu Khởi Vân ngạc nhiên quay đầu, cô đã bao lâu rồi không chạm vào tay anh?

Sau chuyện “bức ảnh”, cô lấy lại tinh thần, ngầm ý truy hỏi Diêu Khởi Vân vài câu, ngoài những câu như: “Khi anh xem ảnh của em, anh nghĩ gì?”, hoặc “Người thật và người trong ảnh, ai đẹp hơn?”, thì cô còn tiếp tục hỏi thẳng chân tướng: “Anh làm sao mà không thừa nhận anh thích em chứ?”

Diêu Khởi Vân lúc đầu còn xấu hổ kiên trì im lặng, có thể trốn tránh thì trốn tránh, sau này thật sự không chịu nổi phiền phức, thường thường khi cô vừa mới khơi mào chuyện này liền cắt ngang luôn: “Tư Đồ Quyết em tự kỷ điên cuồng quá đấy, anh nói rồi anh không thích em, không thích em, không thích em…”

Tư Đồ Quyết làm sao chịu tin chứ, “Vậy vì sao anh cầm ảnh của em suy nghĩ vẩn vơ làm chi?”

&Ldquo;Lúc anh cầm ảnh của em, anh chỉ nghĩ đến một chuyện thôi – Da em sao lại đen hơn thế?”

Nói   coi boi tinh duyen   như vậy nhưng Diêu Khởi Vân lại không hề nhắc đến chuyện đem bức ảnh kia trả lại chính chủ, mà Tư Đồ Quyết cũng không chủ động đòi lại, bức ảnh kia từ đó biến mất, cũng không xuất hiện dưới mắt cả hai người nữa, chỉ có những ngày tháng cãi nhau, sớm chiều bên nhau là vẫn tiếp tục.

Coi boi tinh duyen

Nhưng giây tiếp theo, ác mộng lại bắt đầu diễn ra rồi, Tư Đồ Quyết thu hồi vẻ mặt tươi cười, chuyển sang vẻ vô cùng khoảng sợ, há mồm to hét lên một tiếng sợ hãi, “Người đâu….&Rdquo;

Trước vẻ mặt thay đổi của cô, Diêu Khởi Vân đã đoán trước có chuyện không lành, muốn rút tay mình về, Tư Đồ Quyết lại không đồng ý, ra sức túm lại, “Biến…”

Trước   boi tinh yeu   khi cô cao giọng cất ra nốt chữ “thái”, Diêu Khởi Vân đã quay đầu, bịt chặt miệng cô, bối rối quát: “Em im miệng!”

Tư Đồ Quyết liền chau mày, đờ đẫn gật đầu. Diêu Khởi Vân sợ mình làm cô bị thương nên nhanh chóng buông ra, nào biết cô nhướng mày như chuẩn bị lại hét ra tiếng kia.

Cô quyết tâm muốn thấy anh bị mất mặt đây mà.

Bữa tiệc có hơn trăm người, đây lại là nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước vào, Diêu Khởi Vân dám dùng tính mạng mình ra đảm bảo là ai thấy cảnh này cũng sẽ liên tưởng đến nhiều việc thô tục quá đáng. Nhưng Tư Đồ Quyết đã khi nào ở trước mặt anh tình nguyện lùi một bước chịu thua chứ? Anh thật sự không quản được cô, lại bịt mồm cô lại, thuận thế kéo vào một gian gần nhất, chốt cửa lại.