Nổi xem bói rồi, nổi rồi, sau nào anh nhất mực nếu ngừa Nhi, Nhi thú trò chuyện phẳng phiu thuộc cấp

 Nhi cười thích thú:
    - Ông bắt đầu hiểu tôi rồi đó, rất tốt! Ông mới biết chứ tên Du thì quen nếm mùi đau khổ do bàn tay cầm chổi lông gà của bản sư tỷ này rồi, ông tập đi cho quen dần các chiêu thức của ban sư tỷ.
    - Du là ai?
    - Là vệ sĩ của tôi chứ ai... Ai cha! Tôi nói đùa thôi. Hắn là hàng xóm từ nhỏ.
    Vân Nhi lỡ lời, nhanh chóng chữa lại, thiếu chút nữa cô để lộ thân phận cho Phong biết rồi, hắn mà lần ra đầu dây mối nhợ gia thế của cô, trước sau gì cô cũng bị bể chuyện. Vân Nhi không thích trở về nhà lúc này chút nào, nếu có trở về nhà ít ra là sau kết quả thi tuyển đại học, còn bây giờ, trở về sẽ rất khó thoát tay bà nội một lần nữa.
Xem boi    - Nhi vừa nói Du là gì?
    - Là bạn hàng xóm, nhiều chuyện quá! Ông có biết mặt hắn đâu mà hỏi.
    - Sau này chắc cũng có dịp gặp nhau, Vân Nhi khỏi cần giới thiệu.
    - Điên quá! Người ở góc biển, kẻ ở chân trời, gặp nhau sao được mà gặp.
    - Chứ Nhi ở Đà Lạt, anh ở Sài Gòn sao gặp nhau rồi chung nhà nè?
    - Tui ở trọ, đừng ví von bậy bạ nha.
    - Nhưng anh nghĩ...
    - Dám nghĩ bậy không?
    - Không có bậy, anh nghĩ... Người góc biển, kẻ chân trời, có duyên có nợ mới gặp nhau.
    Giọng Phong mơ màng...
    "Chát!"
    -   xem boi 2015   Tỉnh ngộ đi ông ơi! Còn nói bậy là tôi cho ông thêm tát tai nửa đó nha!
    Phong xoa lia lịa vào má, nói:
    - Vân Nhi ác như một con nhện cái!
    - Bởi vì có con nhện đực xớn xơ xớn xác mới có con nhện cái ác độ, dám nói tào lao nữa không cho biết?
    Phong không dám nói bậy thật nữa, anh chàng tui nghỉu đẩy hàng   xem boi   ra bàn tính tiền, Vân Nhi đúng là loại con gái có cá tính mạnh mẽ, Vân Nhi thẳng thắn và khó tính chứ không phải dễ tính như Phong nghĩ, Phong nghi ngờ gia thế của Nhi, Nhi phải là con nhà có tiếng, nếu không sao Nhi dùng hai chữ "vệ sĩ" để chỉ tên Du nào đó, Phong biết Nhi nói lỡ lời thôi, vì sau đó Nhi đã trớ đi, với Phong, Nhi vẫn còn là nhân vật hết sức bí ẩn, duy có điều Phong thấy Vân Nhi là một cô gái rất tốt, Nhi biết học hỏi   xem bói   trong sinh hoạt hàng ngày để hoà vào cuộc sống vốn hơi chật vật của chị em Phong, chẳng lẽ Nhi là một tiểu thư con nhà giàu, chán cảnh giàu sang nên mới bỏ nhà đi tìm cách sống riêng cho mình? Nếu quả thật như vậy, thì Phong trở thành "con giun đất mơ ánh sao trời" rồi, trong lòng có một chút cảm mến, thôi thì:
    Em như con nhộng
    Hoá bướm đi rồi
    Anh như con kén
    Suốt đời đơn côi.
    Hay lắm! Anh chàng xuất khẩu thành thơ, tức cảnh si tình, biết đâu Vân Nhi là con bướm xinh đẹp đang trong lớp nhộng bình thường, biết đâu ngày mai con nhộng ấy sẽ hoá thành con bướm xinh rồi bay đi mất thật, cô tiểu thư sẽ về gác tía lầu son, anh chàng lái honda ôm ngồi lại, ôm... Honda buồn một mình?
    - Ê! Về chứ, ông mơ mộng gì mà mặt thộn ra giống... Quá vậy hả?
    Phong giật mình vì tiếng la của Vân Nhi, anh chàng trợn mắt:
    - Nói anh giống gì?
    - Giống mấy tên tâm thần trốn viện chứ giống gì?
    - Vân Nhi đúng là thứ ác khẩu.
    -   xem boi   Khẩu xà tâm Phật.
    - Khẩu xà tâm xà cho có!
    - Nhiều chuyện! Xách mấy chiếc túi dùm tôi đi.

Thế là Địa Trung Hải đã lướt qua mắt tôi như phong cảnh bên đường lướt qua mắt hành khách tàu nhanh. Tôi chỉ nhìn thấy những chân trời xa, còn tất cả những vật gần hơn thì chẳng rõ lắm. Tuy vậy, tôi và Công-xây cũng quan sát được một số cá Địa Trung Hải có vây rất khỏe giúp chúng có thể bơi kịp tàu Nau-ti-lúx   xem boi ngay thang nam sinh   trong một thời gian ngắn. Chúng tôi ngồi bên ô cửa sổ phòng khách hồi lâu. Những nhận xét sơ bộ cho phép chúng tôi có cái nhìn tổng quát về động vật và thực vật của Địa Trung Hải. Đêm 16 rạng ngày 17 tháng 2 tàu vào bồn thứ hai của Địa Trung Hải, nơi sâu nhất là ba ngàn mét. Tàu ngoan ngoãn tuân theo sự điều khiển và xuống tới những lớp nước sâu nhất.

Dưới đó, thay thế những kỳ quan của thiên nhiên, trước mắt tôi hiện ra những cảnh tượng thương tâm và khủng khiếp. Chúng tôi đang ở khu   xem boi ten   vực đã xảy ra bao nạn đắm tàu!


    - Xong rồi hả?
    - Ừ, về, sao còn đứng đó?
    - Về thì về.
    - Rõ ràng ông đang bị chứng tâm thần.
    Phong không cãi với Nhi nữa, anh xách mấy túi đồ Nhi mua ra xe, đi siêu thị mua đồ với Nhi là để Nhi đày làm... Nô tỳ Isaura, vậy mà Phong vẫn thích đi chung với Nhi, xem như được đi chung với Nhi là niềm hạnh phúc của Phong, lạ lắm, rất nhiều kẻ thích được kẻ khác đày đoạ, được đày đoa. Chứ không phải bị đày đoạ, rõ là giống đàn ông khờ khạo!