Thư Hoài chớp mi:
- Nếu được đi làm, chị đây đãi em 40 cây kem cho em hết răng cũng được chớ có 4 cây thì nhằm nhò gì .
Phương Phi chìa lá thư ra:
- Quân tử nhất ngôn đó . Nè, cầm lấy!
Thư Hoài lật qua lật lại lá thư rồi xé ngay ra, miệng lẩm bẩm:
- Ngày mai 7 giờ sẽ phỏng vấn . Chời! Vậy mà tưởng đã nhận được rồi . Chắc còn xơi mới có kem ăn em ơi . Phỏng vấn chính là bước gay go nhất, chắc gì chị mày qua được cửa ải này .
Phương Phi nhịp nhịp chân:
- Muốn boi tinh yeu qua cửa ải này, em nghĩ chị nên nhờ bà nội . Hổng chừng nội có người quen làm lớn trong công ty này đó .
Mắt Thư Hoài trợn lên tròn xoe:
- Bà nội làm sao quen ai trong đó . Em đừng nói láo à nghen .
Phương Phi nói:
- Nếu em không lầm thì Phú Định là công ty của gia đình cô Nhận, mà nội mình quen với cô Nhận .
Mặt Thư Hoài nghệch ra:
- Nhưng cô Nhận là ai ?
Phi chắc lưỡi:
- Chậc! Bà đúng là ... Là đang sống trên cung trăng . Cô Nhận là mẹ của anh chàng bị xe đụng liệt mất 2 chân ở trước nhà mình đó . Ở đây cũng cả năm trời mà boi tinh yeu chả có tình làng nghĩa xóm gì ráo . Tệ thật!
Thư Hoài chưng hửng:
- Đúng vậy sao ? Nếu thế chắc phải nhờ nội làm công tác ngoại giao rồi .
Đi loanh quanh nhà bếp với vẻ bồn chồn, Hoài lầu bầu:
- Thời gian hạn hẹp, gấp rút quá, biết nhờ nội được không . Sao trước đây em không nói nhà cô Nhận và công ty Phú Định có liên quan với nhau ? Nếu biết sớm nhờ cô ấy từ đầu thì tốt quá rồi .
Phi nói:
- Đi nộp đơn xin việc, chị đi với bạn bè, em có hỏi cũng gạt ra bảo là ranh con ăn chưa no, lo chưa tới, giờ thì đừng trách móc người ta .
Bà Miên nhìn Hoài:
- Con vào nhờ nội thử xem .
Thư Hoài xem boi tinh yeu theo ten gật đầu, đi về phía phòng của bà nội . Phương Phi nhún vai leo lên lầu .
Căn gác lửng coi boi tinh yeu này là giang sơn của chị em cô . Phương Phi rất thích nó, dù thỉnh thoảng cô và chị Hoài vẫn đấu khẩu vì sự trái ngược trong cách sống của 2 chị em .
Tánh Phi nghịch ngợm, phá phách như con trai, nhưng lại chăm chỉ, ngăn nắp trong sinh hoạt, trong công việc nhà cũng như trong góc riêng của mình .
Trái lại, Thư Hoài với vẻ dịu dàng, thùy mị đầy nữ tính lại hơi lười . Hoài là chuyên gia lánh nặng tìm nhẹ, bừa bãi, lôi thôi trong mọi sinh hoạt trong nhà . Bù lại Hoài mồm mép, ngọt boi tinh yeu ngào nên mẹ rất cưng chiều . Chỉ cần Hoài mách gì đó là mẹ sẽ mắng Phi ngay, dù lỗi cô mắc phải chả gì nghiêm trọng . Thí dụ như lỗi đá cầu ngoài đường với trẻ con . May sao trong nhà còn có ba, tính ông hợp với Phi nên 2 bố con đi đâu cũng hay có nhau và ba bênh Phi là cái chắc .
Nhà này âm thịnh dương suy, với 4 phụ nữ và duy nhất 1 đấng đàn ông là ba, nên Phi rất thương ba . Cô thường về 1 phe với ba trong những cuộc tranh luận, dù biết ba sẽ thua trước tài ăn nói của chị Hoài và mẹ .
Ngả lưng xuống chiếc chiếu nhỏ trên sàn gác, Phương Phi lẩm nhẩm học bài . Vừa học cô vừa mơ tới ngày tốt nghiệp, ra trường đi xin việc như chị Hoài bây xem boi tinh duyen giờ . Ngày đó ít nhất cũng phải 2 năm nữa mới tới . Phi mơ đi làm, kiếm được tiền để phụ giúp ba mẹ . Gia đình cô sống trong ngôi nhà khá sang trọng, nhưng mấy ai biết thật hư gia cảnh của Phương Phi ra sao .
Bất giác Phi thở dài, cô nhổm dậy tới lấy con heo đất cô nuôi đã mấy năm nay ra lắc lên lắc xuống .
Nó vẫn còn "ốm" lắm . Thảo nào chị Hoài vẫn cười mỗi khi Phi chắt mót cho heo ăn vài 3 chục ngàn .
Để con heo đất vào chỗ cũ, Phi tiếp tục học bài . Ngay lúc đó, cô nghe Hoài gọi mình . Phương Phi vội úp quyển vở lên mặt vờ như đã ngủ . Nhưng ngủ làm sao được khi Thư Hoài tới kề bên lấy quyển vở ra rồi vỗ nhẹ vào má cô .
Boi tinh duyen
Phương Phi càu nhàu:
- Chuyện gì đây, thưa ... Bà ?
- Nội kêu em kìa .
Phương Phi nhìn Hoài boi tinh yeu qua ten rồi xuống nhà . Cô thấy bà Túy đang nói chuyện với mẹ . Không nghe rõ đầu đuôi, nhưng Phi biết chắc là chuyện việc làm của chị Hoài . Nếu đúng vậy, bà nội gọi cô chi vậy kìa ?
Như để trả lời câu hỏi của Phi, bà Túy bảo:
- Sang nhà cô Nhận với bà ...
Phi ngạc nhiên: