Lúc ấy, Kazan nhận ra được hậu quả của cuộc tấn công khủng khiếp của mèo rừng.
Sói Xám đã bị mù.
Một tấm màn tăm tối mà không một ánh sáng mặt trời nào xuyên thủng được đã phủ lên đôi mắt nó. Lần này cũng vậy, chắc hẳn nhờ vào bản năng động vật, thường còn tinh tế hơn những lý luận của con xem boi nam 2015 người, Kazan hiểu được hoàn cảnh mới của chúng: bạn mình từ nay trở đi bất lực, thậm chí còn yếu ớt hơn những sinh linh nhỏ bé mà mấy giờ trước còn nhảy nhót đùa quanh mẹ dưới ánh trăng... Thế là Kazan ở bên cạnh bạn suốt cả ngày..Trong nhiều ngày sau, chúng tìm kiếm được một hang ổ mới và thế là có dịp để Kazan hiểu được rằng Sói Xám từ nay bị thương tật đến độ nào.
Ngày thứ ba, chúng cùng nhau nằm suốt trong hang ổ mới. Xế chiều, Kazan quay lại lều.
Jeanne cùng chồng nhận thấy ngay những vết thương xem boi trên sườn, trên vai và trên đầu nó:
- Chắc chắn nó vừa suýt chết. - Anh chồng tuyên bố sau khi đã xem xét. - Theo ý anh, nó đã đánh nhau với mèo rừng hay gấu. Không một con chó nào có thể gây ra cho nó như thế này đâu...
Jeanne vừa chăm sóc cho nó vừa không ngừng trò chuyện và vuốt ve nó. Nàng rửa những vết thương sâu bằng nước ấm, sau đó bôi lên một thứ thuốc giảm đau. Và một lần nữa, một ước muốn êm dịu được ở cạnh nàng mãi mãi, không quay về lang thang trong rừng sâu, lại xâm chiếm nó...
Những ngày tiếp theo, Kazan luôn bị giằng xé đấu tranh giữa người bạn đường trung thành của mình và người thiếu phụ. Nếu nàng biết được sự tồn tại của con vật đáng thương đang ở trong rừng rậm, nếu nàng có thể nhìn thấy sinh linh bất hạnh mà từ nay trở đi đối với nó Kazan sẽ thay thế tất cả - ánh mặt trời, muôn vì sao, ánh trăng, thức ăn - chắc chắn nàng sẽ đón nhận nó.
Nhưng nàng không biết gì cả, và mỗi ngày nàng lại cố giữ con chó bên cạnh mình lâu hơn trong lều và dần dần nàng đã làm được...
Một tuần sau trận đánh sinh tử giữa Kazan và mèo rừng, cái ngày trọng đại đã đến với Jeanne và chồng. Trước đó ít lâu, Kazan đã dẫn Sói Xám đến một vùng cây cối phủ xanh gần bờ sông và khi đến căn xem boi ten lều nó để bạn ở đấy. Và lần này, người đàn ông lồng vào cổ nó một cái vòng, rồi với một sợi dây da chắc, đêm đến, anh buộc nó vào một cái mấu sắt ở vách gỗ thân cây đóng lều.
Hôm xem boi ngay thang nam sinh sau, đôi vợ chồng dậy từ tờ mờ sớm và sẵn sàng lên đường khi mặt trời vừa ló. Anh chồng bế đứa con còn Jeanne thì dắt Kazan: con thuyền to trên đó hành lý đã xếp gọn gàng đang chờ họ ở bờ sông. Jeanne trèo lên đầu tiên với con gái, sau đó buông sợi dây da, nàng dẫn Kazan lên và ra lệnh cho nó nằm xuống cạnh nàng.
Jeanne đưa tay về phía căn lều đang khuất dần sau rặng cây..- Vĩnh biệt! - Nàng thốt lên giọng buồn rầu.
- Vĩnh biệt!
Đột nhiên, nàng giấu mặt giữa bộ lông chó và những tấm da thú đắp cho con, và bắt đầu nức nở.
Chồng nàng dừng tay chèo chốc lát xem boi để hỏi nàng:
- Em yêu, em buồn à?
Họ đi dọc theo vùng nơi Kazan để lại Sói Xám. Hơi người bạn đồng hành bay đến mũi chú chó, nó thốt lên một tiếng rên trầm đục và bắt đầu biểu lộ sự nóng nảy bất thường.
- Em buồn đấy à? - Anh chồng hỏi lại.
Jeanne lắc đầu.
- Không. - Nàng thì thầm. - Chỉ có điều...
Em đã luôn sống trong rừng... Đấy là xứ sở của em!
Từ đây, cánh rừng nhỏ và dải cát đang trôi theo dòng sông sẽ ở phía sau lưng họ. Kazan đứng dậy và ngắm nhìn cảnh vật. Người đàn ông ra lệnh cho nó bình tĩnh và Jeanne ngẩng đầu lên. Sợi dây cương bằng da tuột khỏi tay nàng và một ánh sáng kỳ lạ thoáng qua đôi mắt xanh của nàng khi nàng chợt nhận ra hình dáng đang đứng ở đầu mút của doi cát. Sói Xám!
Bộ mặt mù lòa hướng về phía Kazan, Sói Xám đoán được điều đang xảy ra... Mùi đánh hơi được mách bảo cho nó điều mà nó không nhìn thấy được nữa. Kazan và những con người cùng ở bên nhau trên dòng sông... Và họ đang đi xa...
Đi xa... Đi xa...
- Nhìn kìa! - Jeanne thốt lên trong một tiếng thở ra.
Người xem boi đàn ông quay lại. Sói Xám đã tiến xuống nước. xem boi Và trong khi thuyền càng lúc càng xa bờ nhanh hơn, nó ngồi bệt xuống, ngẩng đầu về phía mặt trời và gửi cho Kazan một tiếng tru cuối cùng não nuột.
Con thuyền tròng trành khi một thân hình màu hung lao qua khoảng không...
Như một tia chớp, Kazan vừa mới nhảy khỏi thuyền.
Người đàn ông nắm lấy súng nhưng bàn tay Jeanne đã chặn ngay cử chỉ ấy. Mặt nàng tái mét.
- Để cho nó đến với bạn của mình! - Nàng kêu lên. - Để nó đi! Để nó đi! Chỗ của nó là ở đấy, bên bạn nó..Kazan đến được bờ sông, rũ rũ bộ lông dài đẫm nước và nhìn Jeanne lần cuối... Con thuyền đang đưa nàng đi chậm rãi tiến về khúc ngoặt đầu tiên của dòng sông.
Sau đấy một lát, nó biến mất.
Sói Xám đã thắng.